Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

SOI BÓNG

Chợt một ngày ta nhìn lại chính ta
Bỗng thấy rõ trong ta lòng ích kỷ
Trôi dạt mãi..chơi vơi vùng mộng mị
Luôn hờn ghen, trói buộc một tình yêu
Trời chưa nắng, mưa về theo gió kéo
Đem mây đen phủ kín một niềm đau
Nhặt chiếc lá rụng rơi vì dông bão
Chợt thấy mình ngơ ngáo giữa trần gian
HOÀNG HẠC ơi ! miền kỷ niệm miên man
Dằn vặt lắm lòng ta, ai có biết...
Nén đau thương hiểu rằng tình đã chết
Còn yêu nhau cũng chẳng thể quay về...



1 nhận xét:

  1. Biết như vậy, cớ sao còn mộng mị?
    Cớ sao lòng còn ủy mị, xót xa
    Để khiến bao nhiêu chuyện đã xảy ra
    Quay nhìn lại chẳng thể nào cứu vãn
    ...

    Trả lờiXóa